Ông Giao Chỉ Vũ Văn Lộc, Ông Trần Văn Chơn, Ông Trần Thiện Khiêm, Ông Nguyễn Khắc Bình
Như quý vị đã biết, San Jose đang có dự án thực hiện một bức tường tưởng niệm tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa hy sinh trong chiến tranh. Công việc này chúng tôi cũng có ý định từ lâu nhưng chưa có hoàn cảnh thuận tiện. May mắn có cô Hoàng Mộng Thu mở đường. Nhân dịp tổ chức lễ tưởng niệm chiến sĩ Hoa Kỳ hy sinh tại Việt Nam tại bức tường Sons of San Jose, ý kiến về một tượng đài Việt Nam bắt đầu. Cô Thu nhân danh biệt đoàn Lam Sơn sẽ thực hiện. Sẽ đặt tại San Jose History Park, ngay phía trước Việt Museum. Đã vận động xin phép County và City. Đã hoàn tất kỹ thuật, có các nhà chuyên môn hợp tác. Theo lệ thường tượng đài phác họa có thể ghi chiến sĩ vô danh hay hình ảnh một chiến binh tượng trưng như bức tượng thương tiếc nổi tiếng tại Nghĩa trang Biên Hòa. Bên anh chị em Lam Sơn muốn khắc hình 5 vị tướng đã tự sát. Đoàn Lam sơn chuyên trình bầy nhạc đấu tranh và các vở kịch vinh danh anh hùng nên luôn luôn nhắc đến “Ngũ hổ tướng” và đại tá Hồ Ngọc Cẩn. Trong trụ sở của các cộng đồng, các hội cựu quân nhân hay các ngày lễ chúng ta thường thấy trưng bầy hình quý vị đã tuẫn tiết. Trải qua 38 năm, tên tuổi các anh hùng đã trở thành khuôn mẫu lịch sử, chẳng còn ai thắc mắc phê phán.
Chúng tôi nhận lời phác họa bản vẽ đã đưa thêm hai điểm quan trọng. Đề nghị đưa thêm danh tính và hình ảnh trung tá cảnh sát Nguyễn Văn Long. Ông là người mà hình ảnh cụ thể đã in trên báo chí toàn thế giới. Dù vậy chúng tôi phải mất nhiều năm mới liên lạc được gia đình để ghi lại sinh quán và năm sinh. Tất cả 7 vị anh hùng đều có tên tuổi và hoàn cảnh hy sinh chính xác. Ban tổ chức liên lạc trực tiếp với các gia đình để có được hình ảnh và tài liệu. Thật may mắn chúng ta đã có các vị anh hùng từ cả ba miền đất nước. Đề nghị thứ hai là viết vài hàng chữ song ngữ ghi dấu việc tưởng niệm dành chung cho quân dân cán chính đã hy sinh trong chiến tranh và cả sau cuộc chiến, trong ngục tù trong rừng sâu và biển cả. Dự án tuy nhỏ bé nhưng rất công phu có dự trù phía dưới là hình bóng chiến binh Việt Nam Cộng Hoà tham dự 3 trận chiến thắng tiêu biểu là 68 Tết Mậu Thân (Huế), Bình Long và Quảng Trị 72. Những hình ảnh này tượng trưng cho tất cả hàng trăm ngàn quân dân cán chính đã hy sinh mà chúng tôi không có khả năng ghi lại đầy đủ.
Nhắc lại nội dung dự án
Tượng đài này có vị trí tại khu vườn trước Việt Museum, trong công viên History San Jose. Từ phía ngoài nhìn vào, một bên là con thuyền vượt biên, một thứ tượng đài cho thuyền nhân. Phía tay trái là bức tường đen 3 mảnh lớn. Ở giữa là hình 7 vị tướng tá đã tuẫn tiết, hai bên là lời dẫn giải bằng Anh và Việt ngữ.
Chi tiết kỹ thuật: Bức tường dài 10 F cao 7 F bằng đá cẩm thạch.
Nội dung phần dẫn giải Việt ngữ như sau:
Đài tưởng niệm nhỏ bé này được xây dựng để ghi nhận và vinh danh sự hy sinh lớn lao của hàng triệu quân dân chính Việt Nam Cộng Hòa trong chiến tranh Việt Nam1950-1975. Hàng trăm ngàn người đã chết trong cuộc chiến và sau cuộc chiến. Chết tại chiến trường, trong ngục tù cộng sản, trong rừng sâu và ngoài biển cả. Hàng trăm người đã tuẩn tiết trong thời gian cộng sản thôn tính miền Nam. Trên bức tường này là hình ảnh của 7 vị anh hùng đã tuẫn tiết hoặc bị Việt Cộng xử bắn. Những cái chết cao cả đó tượng trưng cho chính nghĩa quốc gia và tinh thần bất khuất của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, đồng thời cũng ghi dấu uất hận của ngày 30 tháng Tư 1975.
Đài tưởng niệm xây dựng năm 2013 tại VietMuseum, trong công viên Kelley Park, khu San Jose History.
Hình ảnh các vị tuẫn tiết
(Thứ tự từ trái qua phải)
1) Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, Tỉnh Trưởng Chương Thiện, sinh 1938 tại Rạch Giá. Sau 30 tháng tư 75 không chịu đầu hàng. Bị cộng sản bắt giam và tra vấn suốt 3 tháng rồi xử bắn tại sân ban Cần Thơ ngày 4 tháng 8-75.
2) Chuẩn tướng Trần Văn Hai, Tư lệnh sư đoàn 7, sinh 1925 Gò Công. Tự vẫn bằng thuốc độc t ại căn cứ Đồng Tâm đêm 30 tháng 4-75.
3) Chuẩn tướng Lê Nguyên Vỹ, Tư lệnh sư đoàn 5, sinh 1933 tại Sơn Tây. Tự vẫn bằng súng tại căn cứ Lai Khê trưa 30 tháng 4-75.
4) Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Tư lệnh quân đoàn IV, sinh 1927 Thừa Thiên. Tự vẫn bằng súng tại Cần Thơ sáng 1-5-75.
5) Chuẩn tướng Lê Văn Hưng, Tư lệnh phó quân đoàn IV, sinh 1933 Gia Định. Tự vẫn bằng súng đêm 30-4-75 tại Cần Thơ.
6) Thiếu tướng Phạm Văn Phú, Tư lệnh quân đoàn II, sinh 1928 Hà Đông. Tự vẫn bằng thuốc độc tại Sài Gòn ngày 29 đưa vào nhà thương và chết sáng ngày 30 tháng 4-75.
7) Trung tá Nguyễn Văn Long, Cảnh sát quốc gia Việt Nam sinh tại Huế 1919. Tự vẫn bằng súng ngay tại công trường TQLC Sài Gòn tr ưa ngày 30-4-75.
Tu chỉnh quan trọng
Trong nội dung bản văn dự thảo đầu tiên, chúng tôi có viết rằng vào dịp 30 tháng tư-75 đã có nhiều trường hợp cả nhà tự sát. Có sỹ quan và quân nhân bắn vợ con rồi tự tử. Vì tượng đài thực hiện trong khu văn hóa và lịch sử San Jose, sẽ có toàn các học sinh và sinh viên Hoa Kỳ đến thăm, đoạn văn này đã xóa bỏ. Trong hoàn cảnh hiện nay, việc hạ sát con nhỏ và cả gia đình trước khi tự tử không nên nhắc đến.
Ngoài ra đặc biệt mô hình tượng đài được đưa ra triển lãm cho hàng ngàn người tham dự đại nhạc hội giúp thưong phế binh tại San Jose và đã được sự tán thưởng mạnh mẽ. Ban tổ chức cũng nhận được hàng trăm lời khích lệ qua thư tín hay trực tiếp. Chúng tôi cũng nhận được những ý kiến phê bình.
Những phê bình quan trọng.
Phê bình quan trọng nhất là bác Nguyễn Hữu Luyện với tư cách một quân nhân tại San Jose. Gặp trực tiếp cô Hoàng mộng Thu trên đài Quê Hương bác Luyện cho biết sẽ mở cả chiến dịch để dùng dư luận áp lực cho ý kiến bác đóng góp phải được thực hiện. Ý kiến cụ thể của ông tóm lược như sau. Trên bức tường vinh danh cần có mỗi cấp một người đã tự sát 30 tháng tư-75. Một tướng, một tá, một úy, một hạ sĩ quan và một binh sĩ. Tất cả đều có tên tuổi cụ thể. Ông không đồng ý ghi là chiến sĩ vô danh. Kết quả ý kiến đưa ra cũng có nhiều người lên tiếng tán thành vì cho rẳng nếu có cả hình ảnh người lính thì thể hiện tình chiến hữu không phân biệt cấp bậc. Tất cả cùng hy sinh. Tuy nhiên trên thưc tế quý vị đưa ra sáng kiến không thể đề nghị được một danh sách. Trong 5 vị tướng chọn người nào, hai ông tá sẽ giữ lại ông nào. Ai là sĩ quan anh hùng cấp úy, cấp hạ sĩ quan và ai là anh hùng cấp binh sĩ đã tự sát 30 tháng tư. Những hình ảnh và tiểu sử lấy từ đâu ra. Hiện nay trên internet phổ biến một danh sách hết sức mơ hồ do góp nhặt từ các câu chuyện kể lại. Ban tổ chức của biệt đoàn Lam Sơn cho biết họ không đủ can đảm loại bỏ bất cứ vị nào trong số 7 anh hùng đã công bố. Đồng thời dù rất kính trọng ý kiến lý tưởng của quý vị nhưng đoàn Lam Sơn hoàn toàn không đủ khả năng, không đủ thẩm quyền đi tìm các vị anh hùng các cấp để bổ túc danh sách. Đó là công việc vĩ đại và trách nhiệm lớn lao dành cho chính quý vị có sáng kiến.
Trong khi chờ đợi mong rằng quý vị vui lòng tùy nghi yểm trợ cho dự án nhỏ bé đầu tiên tại hải ngoại. Trong lịch sử chiến tranh kim cổ, chưa bao giờ có đến 5 vị tướng lãnh tự sát một lượt khi bại trận. Họ không chết vì chịu tội với thiên hoàng như người Nhật. Họ không chết vì tổng thống hay chính phủ. Họ chết vì không muốn sa vào tay giặc. Họ chết vì trách nhiệm chỉ huy nên tự xử. Việc tự sát của những người lãnh đạo có giá trị đặc biệt nên tất cả phải được lưu danh hậu thế. Riêng bà Hồ Ngọc Cẩn cho biết vì anh Cẩn là công giáo nên chấp nhận bị xử bắn. Ngày xưa, cùng chịu mất thành Hoàng Diệu tự tử ngoài Bắc, Phan thanh Giản tự tử trong Nam. Bia đá anh hùng ghi tên cả hai, làm sao lại chỉ chọn lấy một ông.
Vài hàng sau cùng.
Anh chị em Lam Sơn muốn tôi cùng khắc lên bia đá những lời đáng ghi lại. Tôi chọn đoạn sau đây
Trưa 30 tháng tư-75 tướng Dương văn Minh tuyên bố đầu hàng tại Sài Gòn. Những lời nói sau của thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam tại Cần Thơ. Chiều 30 tháng 4-1975, tư lệnh thăm quân y viện, một thương binh nói:
“Xin thiếu tướng đừng bỏ tụi em.”
Ông Nam: “Không, qua không bỏ tụi em.”
Trở về tư dinh, sĩ quan tùy viên báo cáo:
Các sĩ quan đã bỏ đi rồi.
Ông Nam nói: Đi để làm gì?
Tối ngày 30 tháng 4-1975, sĩ quan tùy viên báo cáo:
“Thưa, tướng Hưng đã chết rồi.”
Ông Nam: “Chết để làm gì?”
Sáng 1 tháng 5-1975 tướng Nguyễn Khoa Nam tự tử
Nhắn tin của tác giả: Chúng tôi nhận được tác giả Điệp Mỹ Linh gửi tặng Viet Museum tác phẩm “Hải quân Việt Nam Cộng Hòa ra khơi 1975.” Tài liệu lịch sử xuất sắc do một phụ nữ trong gia đình hải quân soạn thảo. Trong đó có rất nhiều chi tiết lịch sử liên quan đến giai đoạn khốc liệt của Nam Việt Nam trong hai tháng cuối cùng. Trang 283 của tác phẩm có đề cập đến trường hợp hải quân thiếu tá Lê anh Tuấn CHT giang đoàn 43 đã tự sát trên chiến đỉnh trên sông Vàm cỏ Tây, Long An. Được biết ông Tuấn còn độc thân và là em trai của tướng Lê Nguyên Khang. Chúng tôi rất cần tin tức về những giây phút cuối cùng của thiếu tá Tuấn trên mặt trận sông nước Tiền Giang vào ngày cuối của cuộc chiến. Xin vui lòng liên lạc về email: giaochi12@gmail.com
Xin cảm tạ.
© Giao Chỉ, Vũ Văn Lộc
© Đàn Chim Việt
Phản hồi trên các Diễn Đàn về bài viết Tượng Đài Trăn Trở của ông Giao Chỉ Vũ Văn Lộc
- TƯỢNG ĐÀI TRĂN TRỞ.Reply
Nhà văn Giao chỉ đã có bài viết “ Tượng đài trăn trở “ trên báo Đàn Chim Việt, nói thay cho bà Hoàng mộng Thu, về sự hình thành ý tưởng dự án một tượng đài và quá trình vận động cho dự án này.
Tôi cũng xin mạo muội thưa chuyện cùng quý vị vài suy nghĩ:
Thưa quý vị, tượng đài là viên đá vô tri nào biết gì về ý đồ của người trần thế mà trăn trở, chỉ có lòng người trần tục trăn trở khi chiêm ngưỡng nó.
Mà không trăn trở làm sao được?
Một dự án mang tính cách cao đẹp nhưng không có bất kỳ sự bàn thảo hay lấy ý kiến cộng đồng và đoàn thể trước khi phát động quyên góp.
Câu hỏi: Tại sao không kết hợp ý kiến của đoàn thể, của thân nhân và bạn bè của các Anh Hùng trước khi phổ biến dự án.
Một dự án mang tính cộng đồng, liên quan tới QUÂN-DÂN-CÁN-CHÍNH/VNCH mà lại “may mắn” được khởi xướng bởi một ca đoàn với danh xưng “ BIỆT ĐOÀN VĂN NGHỆ LAM SƠN” và người chủ ca đoàn đã "chả biết lí́nh là ai".( Chuyện này có thể cho qua được, vì ngày ấy không biết thì bây giờ biết, phải biết, nhất là những người lính "đơ dem cùi bắp " vì người lính nói năng không biết uốn lưởi ).
Tôi thực sự bị sốc khi nhà văn Giao chỉ cho hay rằng bà Hoàng mộng Thu không hề biết rỏ về Anh Hùng Trung Tá Nguyễn văn Long. Một trò cười có thể đã lên ngôi nếu không có sự xuất hiện của gia đình Trung Tá Long.
Một dự án mang tính lịch sữ, nhưng được đặt trong một khuôn viên không mấy trang trọng, dù nơi này được mang tên là viện bảo tàng. Không có một khế ước bảo vệ nào bởi chính quyền thành phố cũng như tiểu ban.
Câu hỏi: Sau khi hoàn tất, chuyện bảo trì để mãi mãi cho bức tường đi vào lịch sữ như những tượng đài khắp nơi trên thế giới đã được lên kế hoạch chưa.
Hay lại đánh trống bỏ dùi...(như đã từng làm việc xây dựng kỳ đài năm nào ở đường Capitol exp. hô hào dựng xây chỉ được vài năm rồi lại dở dời đi không kịp).
Ngay cả việc ủng hộ cũng được ra giá, đóng trên 500 đô la thì được khắc tên vào "biển vàng"
Được gì nhỉ? Hương hay xú.
Có thể có cả hai, nhưng hành động ra giá như rao bán một căn nhà đang chuẩn bị trên giấy, lấy danh các Anh Hùng làm mồi thì gọi là gì nhỉ?
Mua bán thánh thần, không biết có đúng không?
Ngày nay, tại hải ngoại này, nhà xe biến thành chùa cũng rất nhiều, lợi dụng lòng tin vào đạo pháp, con buôn cạo trọc đầu thành nhà sư. Liệu có giống như vậy không?
Một dự án quan trọng cho tương lai chung của cộng đồng hải ngoại bắc Cali nói riêng và toàn thể hải ngoại nói chung, nhưng lại được một vài cá nhân phát họa, vận động chính quyền, ra chương trình, lên kế hoạch, phổ biến và quảng cáo, không tham khảo với những người có uy tín trong cộng đồng.
Câu hỏi : Những người đề xướng dự án này thực sự có lòng hay muốn nổi danh.
Có thể là cả hai,,,
Đúng như lời của nhà văn Giao Chỉ. “ban tổ chức của biệt đoàn văn nghệ Lam Sơn” hoàn toàn không đủ khả năng làm việc trọng đại này.
Câu hỏi: Tại sao lại dám đứng ra hô hào thực hiện một đề án trọng đại mà mình không đủ khả năng.
Đề án rất lớn, được thực hiện bởi một khả năng rất nhỏ, liệu có xứng tầm không, hay đầu voi đuôi chuột?
Câu hỏi: Tại sao quý vị không chịu khó lặn lội tìm kiếm các anh hùng qua thân nhân và bạn bè của họ, xin ý kiến về việc khắc tên họ vào bức tường tưỡng niệm nếu có trong tương lai.
Việc làm này đòi hỏi thời gian và sự kiên trì, nhưng kết quả rất lớn.
Có người nói với tôi rằng sự chấp thuận của thành phố không được lâu, thế nhưng đây là chuyện lịch sử, không thể ăn xổi ở thì được.
Hôm nay quý vị chưa làm được, ngày mai hậu thế sẽ làm thay, giống như tâm sự của Giao Chỉ, ông là bậc tiền bối, có ý định nhưng không làm được, may nhờ có hậu bối như cô Thu.
Vội vàng chi mà xây nhà trên cát.
Quý vị có lòng tôn kính với các Anh Hùng nên có ý định dựng bức tường tưởng niệm, việc làm này, theo như ông Giao Chỉ nói : ai cũng có thể làm được.
Đúng vậy, thờ kính các Anh Hùng của chúng ta là tự đáy lòng, mỗi khi nhắc tới các vị, ai cũng phải nghiêng mình tiếc thương ngậm ngùi.
Vì vậy, nếu bức tượng đài nếu hình thành cũng phải nằm một nơi trang trọng, để hàng năm, cộng đồng có nơi làm lể tưởng niệm long trọng, như kỳ đài tại nam Cali, hay Houston/Texas hay bờ tây Úc Châu.
Trăm năm bia đá,,và ngàn năm bia miệng
Anh hùng tử sỉ sau ngày 30/4 nhiều, nhiều lắm.
Lại có câu nói từ quý vi : không nở bỏ tên ai ra.
Nếu một dự án mang tính cộng đồng thì ai có quyền này, cộng đồng, bà Hoàng mộng Thu, hay nhà văn Giao Chỉ?
Câu hỏi: Không nở bỏ ai, tức là thương xót tất cả, vậy thì còn các Anh Hùng khác, hay tại họ là vô danh ư?
Nói tóm lại, một dự án mang nặng tâm tư của tất cả mọi người, cần phải thành tâm và có nhiệt huyết.
Một dự án có tính lịch sữ, cần có một vị trị đúng tầm lịch sữ, không thể hời hợt muốn đặt đâu thì đặt.
Anh linh của các Anh Hùng phải được trân trọng, đó là tài sản tinh thần chung của cộng đồng hải ngoại, cần phải tham khảo với tất cả thân nhân và bạn bè của các Anh Hùng. Cần có sự đồng thuận và hổ trợ cộng đồng.
Khi quý vị cần góp ý, chúng tôi góp ý, nhưng quý vị không thể đẩy việc cho người góp ý, hành động này hàm ý rằng: tôi làm như vậy đấy, nếu anh muốn thì góp sức vào, nếu không thì công việc sẽ tiến triển như vậy, dù đồng ý hay không.
Nhưng xin thưa rằng, chúng tôi,( những người đang góp ý và sẽ góp ý), cảm thấy chưa đủ khả năng nên không khởi xướng, vậy thì tại sao chúng tôi lại làm giúp cho quý vị. Chúng tôi không sợ nhở chuyến tàu, con tàu quý vị đang chuẩn bị ra khơi chưa đủ dầu, quý vị có biết không?
Con người ai cũng háo danh, đây chính là bịnh của nhân loại, bịnh nặng quá sẽ trở thành ung thư, người Việt Nam mình cũng có cây thuốc trị bịnh ung thư, đó là cây Chó đẻ.
Nhưng đó là ung thư thường, còn ung thư não trạng vì lậm bịnh háo danh thì không biết cần bao nhiêu cây Chó đẻ để chữa khỏi?
Lời cuối cùng, tôi cũng xin cám ơn cô Thu, hy vọng anh em bạn bè của tôi đã cùng tuẩn tiết với các Tướng ngày ấy mĩm cười nơi Thiên Đàng.
Xin cám ơn quý vị đã chịu khó đọc hết những lời nói hay hoặc không hay của tôi.
Thuận, NKT/Bắc CALI- Đại hội Thường Niên trường Hạ Sĩ Quan QL/VNCH làm lễ truy điệu cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn –Reply
ảnh: Thanh Phong/Viễn Đông
GARDEN GROVE - Khoảng 200 cựu sĩ quan, hạ sĩ quan Quân Lực VNCH xuất thân từ trường Hạ Sĩ Quan QL/VNCH (quân trường Đồng Đế Nha Trang) và một số thân hữu đã đến tham dự buổi hội ngộ thường niên lần thứ 14 tại Diamond Seafood Restaurant, thành phố Garden Grove.
Buổi hội ngộ diễn ra vào lúc 7 giờ 45 tối Chủ Nhật 14-8-2011 với lễ chào quốc kỳ VNCH và Hoa Kỳ, và nghi thức tưởng niệm cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn bị Cộng sản đem ra xử bắn tại sân vận động Cần Thơ vào đúng trưa ngày 14-8-1975. Chiến hữu Phạm Hòa, trưởng ban tổ chức giới thiệu thành phần tham dự buổi hội ngộ. Ngoài các cựu sĩ quan, hạ sĩ quan xuất thân từ các khóa 2, khóa 4 Mùa Hè Đỏ Lửa đến khóa 6, khóa 7, v.v., nói chung, trường Hạ Sĩ Quan Nha Trang đã đào tạo trên 100.000 HSQ, 12.000 SQ Trừ Bị và 2.000 SQ Hiện Dịch, trong đó có những sĩ quan Không Quân, Hải Quân cũng đã được huấn luyện quân sự tại đây, và hiện nay một số vị từng xuất thân từ trường Hạ Sĩ Quan đang sinh hoạt cộng đồng và có mặt với anh em như cựu Trung Tá Vũ Quang Ninh, Giám Đốc Little Sàigòn Radio và ban tổ chức lễ tưởng niệm cố Tổng Thống VNCH Ngô Đình Diệm, Ban Đại Diện Hội Ái Hữu Bà Rịa – Phước Tuy, một số y, dược sĩ cũng xuất thân từ trường HSQ, Hội Ái Hữu Biệt Động Quân, Hội Không Quân, các phi công Phi Đoàn 219, 213, một số SQ Hải Quân Khóa Lưu Đày, các cơ quan truyền thông, và đặc biệt có sự tham dự của bà quả phụ cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, con trai cả của cố Đại Tá là Hồ Ngọc Nguyên cùng vợ và hai con cùng một số cựu sĩ quan cấp Tá từng xuất thân khóa 2 Đồng Đế, là khóa kỳ cựu nhất trong đó có cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn. - Lính xưa says:Reply
08/09/2013 at 16:05 Hãy lấy tên là Tượng Đài Thương Tiếc . Nó rất đúng nghĩa về lịch sử của quân lực VNCH ( Ra đi bỏ lại nghĩa Trang Biên Hoà ) , nó đúng vì người sống nhớ về người chết . Đúng nhất là không hình ảnh bất cứ một người nào dầu là tướng tá , dầu là tự sát hay bất cứ một hình thức nào khác , vì chúng ta không thể công bằng trong một diện tích nhỏ hẹp , để có thể đưa tất cả hàng trăm nghìn bức hình của người lính VNCH đã chết vì nhiệm vụ lên tại khu tưởng niệm nầy .
Hãy công bằng cho tất cả mọi người lính VNCH đã nằm xuống , cũng chính là công bằng cho tất cả những thân nhân của họ còn đang sống , mot điều mà tượng Đài có thể làm được với tất cả thương tiếc cho người nằm xuống trong cuộc chiến vừa qua . Người còn sống mới trăn trở , tượng Đài làm sao có thể trăn trở ? Xử dụng từ ngữ Hoa Mỹ , hay ước muốn vượt quá tầm mức , có thể trở thành lố bịch và sáo rỗng . - Dân tị nạn says:Reply
08/09/2013 at 16:43 Nhìn vào sinh hoạt Cộng đồng Hải ngoại , đôi lúc người sống ở Hải có cảm giác cái quá khứ hơn tình cảm thực tại , muốn lấy cái quá khứ để kêu gọi đoàn kết phát Huy , mà quên mất cái thực tại thiếu mầm sống để gần gũi .
Xây dựng một công trình đều đặt nặng trọng tâm vào quá khứ xa , quên thực tế gần . Tại sao ?
Ngân quỹ của quận hạt , của những người VN hiện sinh sống tại quận hạt này có đóng góp . Đại diện cho một dự án , một công trình chỉ hướng về quá khứ xa xôi có đúng hay không ? Trong khi đó lại quên mất cái thực tại xót xa có thể đánh động lương tâm của người còn sống tại quận hạt Santa Clara này .
Đã có bao nhiêu người Việt tị nạn CS đến sinh sống tại đây và đã chết tại đây ? Cái thương tiếc cho những người đồng cảnh ngộ tha Hương cũng chính là sự gắn bó cho người nằm xuống nơi đất khách quê người chúng ta không xem trọng , thì cái quá khứ ý nghĩa gì .
Tại sao chúng ta không thể thành lập một khu tưởng niệm người Việt tị nạn CS đã đến và chết tại đây , điều này có phải hợp lý và thực tế hơn hay không ?
Đất của quận hạt này cũng nên nghỉ đến người Việt đã sống và chết vì CS tại đây vẫn hơn ôm đồm một gánh nặng không thực tế , ngoài khả năng . - Doug says:Reply
08/09/2013 at 10:10 xin vui long xem lai “Từ phía ngoài nhìn vào, một bên là con thuyền vượt biên, một thứ tượng đài cho thuyền nhân.” cai gi la “một thứ tượng đài” nghia la sao
Reply - LÃO MÓC says:Reply
08/09/2013 at 09:59 Kính BBT,
Tôi có forward ý kiến của cựu Đại úy Nguyễn Hữu Luyện, (một trong những người đã kiện Trung Tâm William Joiner trong việc “viết căn cước đỏ cho 3 triệu người Việt tỵ nạn”) để trả lời bài viết “Tượng đài trăn trở” của ông Giao Chỉ tức cựu Đại Tá Vũ Văn Lộc.
Nếu được, xin BBT cho vào phần “góp ý” để rộng đường dư luận.
Xin cám ơn trước. - noileo says:Reply
08/09/2013 at 01:20 “Dự án tuy nhỏ bé nhưng rất công phu có dự trù phía dưới là hình bóng chiến binh Việt Nam Cộng Hoà tham dự 3 trận chiến thắng tiêu biểu là 68 Tết Mậu Thân (Huế), Bình Long và Quảng Trị 72.”
Có thể nhắc đến “3 trận đánh tiêu biểu là …”, xin tạm bỏ 2 chữ “chiến thắng” ra.
Nói chung, xin không, hay ít nhất khoan có một lời lẽ nào nhắc nhở đến “chiến thắng”, bởi vì bọn cộng sản Hồ chí Minh phản quốc vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu vẫn còn đó, vẫn còn không ngừng trấn lột người dân, đất nước VN, vẫn còn không ngừng khoanh tay cúi đầu trước giặc tàu, làm nhục VN, như vậy thì chưa thể nói đến “chiến thắng”.
“Trăn trở” vẫn còn đó…
Reply - Sự việc về bức tường tưởng niệm Anh Linh QN/QLVNCH tại SJ, Hòa đã có thể hiểu được khá nhiều rồi đó. Thật sự là do một nhóm lợi dụng để mưu cầu với một số mục đích: Nổi tiếng, nổi danh và lợi lộc? Qua bài viết "Tượng Đài Trăn Trở" đã hé lộ khá rõ. VVL(có thể là với ý đồ ca nhân?) và HMT (trên danh nghĩa của một tổ chức ca hát - vinh danh lính và ca ngợi chống Cộng... - để tạo thành tích và thu hút lòng tin cậy - để diễn tuồng. Những người này vì không thể mắt lấp tai ngơ nên đã lên tiếng vạch trần và chống. Ngặt một nỗi là "đơn độc". Phản ứng từ khắp nơi cho tới bây giờ cũng có nhưng mà cũng chưa là bao và cũng không trực tiếp. Những người này đang mong chờ - từ tiếng chuông vừa gióng lên - để các tổ chức và Hội Đoàn QĐ phản ứng ra sao? Dường như cũng chỉ là... để coi. Một số cũng tức tối nhưng cũng chưa thấy phản ứng mạnh. Phổ biến tiếng nói vang xa thì phương tiện cũng chỉ hạn chế.Reply
Có khà nhiều điều để nói, và đáng nói, đáng vạch trần thêm nữa. Nhưng lại e "bức dây động rừng" Không khéo hoặc thẳng thắn và mạnh bạo quá lại "lạc đạn","trúng lang cang" một số của phe mình. Thôi thì tạm im lặng vô tuyến để chờ... - Ông Vũ Văn Lộc ơi !Reply
Cái ngày đau thương của Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn bị xử bắn tại Sân Vận Động Cần Thơ mà ông còn viết sai, chứng tỏ ông không tham khảo tài liệu khi làm công việc này
TƯỢNG ĐÀI TRĂN TRỞ.
ReplyDeleteNhà văn Giao chỉ đã có bài viết “ Tượng đài trăn trở “ trên báo Đàn Chim Việt, nói thay cho bà Hoàng mộng Thu, về sự hình thành ý tưởng dự án một tượng đài và quá trình vận động cho dự án này.
Tôi cũng xin mạo muội thưa chuyện cùng quý vị vài suy nghĩ:
Thưa quý vị, tượng đài là viên đá vô tri nào biết gì về ý đồ của người trần thế mà trăn trở, chỉ có lòng người trần tục trăn trở khi chiêm ngưỡng nó.
Mà không trăn trở làm sao được?
Một dự án mang tính cách cao đẹp nhưng không có bất kỳ sự bàn thảo hay lấy ý kiến cộng đồng và đoàn thể trước khi phát động quyên góp.
Câu hỏi: Tại sao không kết hợp ý kiến của đoàn thể, của thân nhân và bạn bè của các Anh Hùng trước khi phổ biến dự án.
Một dự án mang tính cộng đồng, liên quan tới QUÂN-DÂN-CÁN-CHÍNH/VNCH mà lại “may mắn” được khởi xướng bởi một ca đoàn với danh xưng “ BIỆT ĐOÀN VĂN NGHỆ LAM SƠN” và người chủ ca đoàn đã "chả biết lí́nh là ai".( Chuyện này có thể cho qua được, vì ngày ấy không biết thì bây giờ biết, phải biết, nhất là những người lính "đơ dem cùi bắp " vì người lính nói năng không biết uốn lưởi ).
Tôi thực sự bị sốc khi nhà văn Giao chỉ cho hay rằng bà Hoàng mộng Thu không hề biết rỏ về Anh Hùng Trung Tá Nguyễn văn Long. Một trò cười có thể đã lên ngôi nếu không có sự xuất hiện của gia đình Trung Tá Long.
Một dự án mang tính lịch sữ, nhưng được đặt trong một khuôn viên không mấy trang trọng, dù nơi này được mang tên là viện bảo tàng. Không có một khế ước bảo vệ nào bởi chính quyền thành phố cũng như tiểu ban.
Câu hỏi: Sau khi hoàn tất, chuyện bảo trì để mãi mãi cho bức tường đi vào lịch sữ như những tượng đài khắp nơi trên thế giới đã được lên kế hoạch chưa.
Hay lại đánh trống bỏ dùi...(như đã từng làm việc xây dựng kỳ đài năm nào ở đường Capitol exp. hô hào dựng xây chỉ được vài năm rồi lại dở dời đi không kịp).
Ngay cả việc ủng hộ cũng được ra giá, đóng trên 500 đô la thì được khắc tên vào "biển vàng"
Được gì nhỉ? Hương hay xú.
Có thể có cả hai, nhưng hành động ra giá như rao bán một căn nhà đang chuẩn bị trên giấy, lấy danh các Anh Hùng làm mồi thì gọi là gì nhỉ?
Mua bán thánh thần, không biết có đúng không?
Ngày nay, tại hải ngoại này, nhà xe biến thành chùa cũng rất nhiều, lợi dụng lòng tin vào đạo pháp, con buôn cạo trọc đầu thành nhà sư. Liệu có giống như vậy không?
Một dự án quan trọng cho tương lai chung của cộng đồng hải ngoại bắc Cali nói riêng và toàn thể nguoi viet Tu Do hải ngoại nói chung, nhưng lại được một vài cá nhân phác họa, vận động chính quyền, ra chương trình, lên kế hoạch, phổ biến và quảng cáo, không tham khảo với những người có uy tín trong cộng đồng.
Câu hỏi : Những người đề xướng dự án này thực sự có lòng hay muốn nổi danh.
Có thể là cả hai,,,
Đúng như lời của nhà văn Giao Chỉ. “ban tổ chức của biệt đoàn văn nghệ Lam Sơn” hoàn toàn không đủ khả năng làm việc trọng đại này.
ReplyDeleteCâu hỏi: Tại sao lại dám đứng ra hô hào thực hiện một đề án trọng đại mà mình không đủ khả năng.
Đề án rất lớn, được thực hiện bởi một khả năng rất nhỏ, liệu có xứng tầm không, hay đầu voi đuôi chuột?
Câu hỏi: Tại sao quý vị không chịu khó lặn lội tìm kiếm các anh hùng qua thân nhân và bạn bè của họ, xin ý kiến về việc khắc tên họ vào bức tường tưỡng niệm nếu có trong tương lai.
Việc làm này đòi hỏi thời gian và sự kiên trì, nhưng kết quả rất lớn.
Có người nói với tôi rằng sự chấp thuận của thành phố không được lâu, thế nhưng đây là chuyện lịch sử, không thể ăn xổi ở thì được.
Hôm nay quý vị chưa làm được, ngày mai hậu thế sẽ làm thay, giống như tâm sự của Giao Chỉ, ông là bậc tiền bối, có ý định nhưng không làm được, may nhờ có hậu bối như cô Thu.
Vội vàng chi mà xây nhà trên cát.
Quý vị có lòng tôn kính với các Anh Hùng nên có ý định dựng bức tường tưởng niệm, việc làm này, theo như ông Giao Chỉ nói : ai cũng có thể làm được.
Đúng vậy, thờ kính các Anh Hùng của chúng ta là tự đáy lòng, mỗi khi nhắc tới các vị, ai cũng phải nghiêng mình tiếc thương ngậm ngùi.
Vì vậy, nếu bức tượng đài nếu hình thành cũng phải nằm một nơi trang trọng, để hàng năm, cộng đồng có nơi làm lể tưởng niệm long trọng, như kỳ đài tại nam Cali, hay Houston/Texas hay bờ tây Úc Châu.
Trăm năm bia đá,,và ngàn năm bia miệng
Anh hùng tử sỉ sau ngày 30/4 nhiều, nhiều lắm.
Lại có câu nói từ quý vi : không nở bỏ tên ai ra.
Nếu một dự án mang tính cộng đồng thì ai có quyền này, cộng đồng, bà Hoàng mộng Thu, hay nhà văn Giao Chỉ?
Câu hỏi: Không nở bỏ ai, tức là thương xót tất cả, vậy thì còn các Anh Hùng khác, hay tại họ là vô danh ư?
Nói tóm lại, một dự án mang nặng tâm tư của tất cả mọi người, cần phải thành tâm và có nhiệt huyết.
Một dự án có tính lịch sữ, cần có một vị trị đúng tầm lịch sữ, không thể hời hợt muốn đặt đâu thì đặt.
Anh linh của các Anh Hùng phải được trân trọng, đó là tài sản tinh thần chung của cộng đồng hải ngoại, cần phải tham khảo với tất cả thân nhân và bạn bè của các Anh Hùng. Cần có sự đồng thuận và hổ trợ cộng đồng.
Khi quý vị cần góp ý, chúng tôi góp ý, nhưng quý vị không thể đẩy việc cho người góp ý, hành động này hàm ý rằng: tôi làm như vậy đấy, nếu anh muốn thì góp sức vào, nếu không thì công việc sẽ tiến triển như vậy, dù đồng ý hay không.
Nhưng xin thưa rằng, chúng tôi,( những người đang góp ý và sẽ góp ý), cảm thấy chưa đủ khả năng nên không khởi xướng, vậy thì tại sao chúng tôi lại làm giúp cho quý vị. Chúng tôi không sợ nhở chuyến tàu, con tàu quý vị đang chuẩn bị ra khơi chưa đủ dầu, quý vị có biết không?
Con người ai cũng háo danh, đây chính là bịnh của nhân loại, bịnh nặng quá sẽ trở thành ung thư, người Việt Nam mình cũng có cây thuốc trị bịnh ung thư, đó là cây Chó đẻ.
Nhưng đó là ung thư thường, còn ung thư não trạng vì lậm bịnh háo danh thì không biết cần bao nhiêu cây Chó đẻ để chữa khỏi?
Lời cuối cùng, tôi cũng xin cám ơn cô Thu, hy vọng anh em bạn bè của tôi đã cùng tuẩn tiết với các Tướng ngày ấy mĩm cười nơi Thiên Đàng.
Xin cám ơn quý vị đã chịu khó đọc hết những lời nói hay hoặc không hay của tôi.
Thuận, NKT/Bắc CALI